Bài 2: “Diệt
tuyệt
sư thái”
Khoảng thập niên 80, làng cờ TP.HCM bỗng nổi lên một nữ kỳ thủ chẳng màng gia đình, chồng con, chỉ mê đánh cờ độ, đánh đâu thắng đó. Vì coi thường “bóng hồng” lẻ loi mà không biết bao kẻ trượng phu đã phải thất cơ. Cảm phục tài năng, “nhất sát” Lê Thiên Vị đã gọi cô là “Diệt tuyệt sư thái”. Cô là Lê Thị Hương, hiện là tuyển thủ Hội cờ TP.
Diệt tuyệt sư thái với những chiến công oanh liệt một thời
Diện kiến
Theo lời giới thiệu của một đạo diễn rất mê cờ, rằng “nói đến kỳ nhân vỉa
hè, phải tới được cỡ Diệt tuyệt sư thái, bà này sáng sáng xách giỏ đi chợ,
kiếm tiền đánh độ về nuôi chồng
con...”. Chúng tôi đã tới khu Phạm Ngũ Lão – Nguyễn Thái Sơn, Q.Gò Vấp, nơi sư thái vẫn hay
“hành hiệp” ở các quán cà phê nhưng không thấy. Hỏi ra, mới biết cô đã chuyển nhà về dưới Q.1, chẳng biết
ở đâu...
Phải hỏi đến hội cờ, mới biết nhà Lê
Thị Hương hiện
ở đường Trần Quang Khải. Mới đến đầu ngõ, hỏi nhà “chị Hương đánh
cờ”
thì hàng xóm ai cũng biết. Nhà sư thái tối om, cũ kỹ, trong nhà dựng xe máy
nhưng cửa ngoài mở, gọi mãi chẳng thấy ai thưa. Bấm
chuông thì chuông hỏng. Kêu bà hàng xóm tới, gọi thật to thì mới thấy trong nhà có tiếng mở cửa cái “rầm”. Một người đàn bà gầy ốm, tóc rối bù xù
bước ra “có chuyện chi không”. Đó là Diệt tuyệt sư thái! Hôm nay sư
thái bệnh, ngủ dậy hơi muộn.
Lúc đó đã hơn 10 giờ sáng.
Tôi lại phải chạy về cơ quan vì sư thái hẹn “nói chuyện”
tại nhà cô vào lúc chính
ngọ, cái giờ mà bụng người đời đã sôi sùng sục lên vì
đói. Đúng 12 giờ trưa, quay lại thì sư thái đã tỉnh ngủ nên đem lại một sự vững tâm hơn. Hóa ra sư thái cũng hiền
lành, nói chuyện đến cờ, cô vui vẻ hẳn, cười liên tục.
Đường vào “cờ thế giang hồ độ”
Trong căn nhà nhỏ, âm thầm dạy con chơi cờ tướng, hy vọng tương lai nó sẽ
thành đạt bài bản hơn
Lê Thị Hương sinh năm 1961, đàn bà tuổi con trâu, Tân Sửu. Nghe nói,
hồi nhỏ bé Hương nghịch ngợm khác người, ông bố muốn con
đằm tính lại nên dạy cho cô chơi cờ tướng. Chẳng ngờ bé Hương lại
có năng khiếu bẩm sinh.
Khi đã lần lượt vượt qua bố, qua các anh thì
tên tuổi Hương cũng đã lẫy lừng cả xóm, đánh đâu thắng đó. Mê cờ,
bé Hương bỏ học sớm, vừa phụ giúp gia đình buôn bán vừa kiếm tiền
từ đánh cờ độ. Rồi biến cố đã ập đến với Hương khiến đời cô chuyển hẳn sang ngã rẽ khác. Năm 1976,
mẹ cô mất. Rồi đến năm 1978,
bố Hương qua đời. Hương bỏ hẳn
buôn bán, mưu sinh bằng đánh cờ độ.
“Đánh độ, lúc thắng, lúc thua. Thua hết tiền lại về buôn bán kiếm
tiền đánh tiếp. Cả chục năm trời”, Hương kể. Khi quanh khu vực nhà cô ở đã
không còn đối thủ, mình Hương thân gái dặm trường đã dám tìm
tới
khiêu chiến ở những sòng cờ khác quận. Tiền lận lưng cũng đâu có
nhiều, giỏi ra thì được khoảng 1 chỉ vàng vào thời đó. Vừa mưu sinh,
vừa mê cờ, bẵng đi một quãng đời thanh xuân tươi đẹp, Hương mới
lấy chồng, sinh con...
Câu chuyện chợt đứt mạch khi cậu
con trai trông tuấn tú của cô kêu
Hương chở đi học sớm. “Hổ mẫu
sinh hổ tử”, cậu con duy nhất của
Hương năm nay mới đoạt giải nhất cờ
vây TP, độ tuổi 7 – 12. “Học mấy tháng được giải”,
chợt thấy sư thái vui hơn. Cô nói mình đã không
còn sống với chồng từ bốn năm
nay. Bây giờ sư thái nuôi con,
chở con đi học một mình, thỉnh thoảng mới đưa con về nhà nội thăm bên Gò Vấp.
Quốc
tế đại sư
“Diệt tuyệt
sư thái” kể: “Thường thì đàn ông thích chơi cờ với nhau
hơn, ít khi đánh với nữ”. Cái ưu thế của cô chính là đem lại cho họ sự tò mò khi đánh độ: “Đôi khi, họ muốn đánh thử với
mình xem, cách
đánh mình thế nào. Cũng có lúc, họ xem thường
con gái”.
Một lần, khoảng giữa thập niên 80, Hương có khách bắt độ là một “ông
già 80” như người đời vẫn gọi. Ông già cao tuổi nhưng
rất mê cờ, tính lại nóng nên hễ thua là chửi, xin khất tiền. Cáp độ với “đứa
con gái” là Hương, ông kêu phải chấp
1 xe. Đánh hoài, đánh hoài ổng cũng chẳng thắng nổi “đứa con gái”. Có
trận, đánh nhiều ván từ 10 giờ
sáng đến 6, 7 giờ chiều
vẫn chưa buông bàn. Được cái ông già chỉ mê cờ
thôi chứ không máu cờ
bạc nên ván nào cũng đánh độ số tiền như nhau, không đánh “đôn”, đánh “bồi” tiền. Có lần,
thua nhiều quá, hết sạch
tiền rồi nhưng “ông già 80” vẫn bắt Hương đánh tiếp, xin khất mai
trả. Nhưng đánh hoài cũng chẳng thắng
nổi một “đứa con gái”.
Có một lần “nhớ đời” trong
quãng thời gian hành hiệp, Hương nói
“đến già cũng không dám đi nữa”. Đó là lần cô được ông anh giang hồ
dẫn vô đánh cờ độ trong một hẻm lạ. Tin tưởng tài nghệ Hương, ông anh quả quyết: “Đi kiếm tiền, chắc chắn ăn được”. Hai anh em tướng tá ốm yếu mới liều mạng “vào hang bắt cọp”. Đối thủ sức cờ không
cao nhưng đòi đánh “đôn”, tiền độ ván sau gấp đôi ván trước. Hương dễ dàng thắng ngay hai ván. Đến lúc này, đối thủ bắt đầu nóng mặt. Trong
khi, dân trong
hẻm chẳng biết ở đâu bu lại như kiến, chửi thề rần rần bởi tưởng bị gài độ. Bị cả chủ lẫn khách gây sức ép, ván thứ 3
Hương tiếp tục phải đánh “đôn”. Cô buộc phải xin thua rồi đứng dậy,
“bận chuyện đi về”. Trả lại hết tiền, qua khỏi hẻm mà trống ngực vẫn đập thình thình vì sợ: “Sợ dân xóm
đánh ông anh thôi, họ nghĩ ổng gài
độ mình vô
đây để lấy tiền người xóm”. Mới biết, bản
lĩnh giang hồ cũng như sức cờ của Hương lúc đó đã mạnh như thế nào.
Đến năm 1993, TP bắt đầu có giải cờ nữ, bên Q.4 thấy Hương đánh hay nên kêu vô đội. Tất nhiên là Hương vô đối.
Rồi
cô được diện kiến
“ngũ ca” Quách Anh Tú của nhóm Thất Đang, lúc đó làm Chủ tịch
Hội cờ TP. Chỉ qua vài nước đi, “ngũ
ca” đã phát hiện ngay tài năng đầy hứa hẹn
của “con họa mi đá”. Chẳng
cần tuyển trạch, ông Tú cất
luôn Lê Thị Hương vào đội tuyển TP, năm đó cử đi ngay Bắc Kinh thi
tài. Trời chẳng phụ lòng người. Ngay lần đầu tiên bước khỏi thế giới
cờ độ giang hồ đến với sân chơi quốc tế, “Diệt tuyệt sư thái” đạt hạng
4 giải vô địch thế
giới. Cùng năm đó, cô giành luôn hạng 3 giải Các
danh thủ châu Á tại Thái Lan, rồi được phong ngay là Quốc tế đại sư.
Từ đó đến năm 2001,
Lê Thị Hương đăng đàn, liên tục giành các danh hiệu
vô địch trong nước, giải thứ hạng cao cấp quốc tế...
***
“Nhất sát” Lê Thiên Vị nói rằng những năm gần đây, sức cờ của Diệt tuyệt
sư thái đã không còn mạnh
như trước. Tương lai, Hương
sẽ được bồi dưỡng, quy hoạch làm công tác huấn luyện. Bản thân cô cũng
mong muốn làm huấn luyện viên dù cho các sếp vẫn nói “còn đánh
được cứ đánh đi”. Vậy là hằng tuần, sư thái vẫn sang bên Q.4 luyện
cờ, học hỏi thêm kinh nghiệm với
thầy Mai Thanh Minh. Những ngày không
học, cô phải lặn lội xuống tận khu người
Hoa ở Q.5, Q.6 để đánh
độ “dợt cờ”. Tập luyện là chính chứ cáp độ cũng chẳng được bao nhiêu
nữa, có ngày chẳng được độ nào,
cà phê chán rồi lại về đón con. Khi
đồng lương tuyển thủ không đủ sống, hỏi Hương sao không tham gia
dạy thêm, cô nói rất thật: “Phụ huynh
cũng nhiều người xin dạy cho con họ nhưng trình độ phổ thông mình không cao, không dám nhận”.
Nghe chuyện “Diệt tuyệt sư thái” lừng lẫy một thời, giờ vẫn còn phải
đối mặt nỗi lo cơm áo, chợt thấy buồn
và tiếc.
Nguyễn Lê Nguyên
0 nhận xét :
Đăng nhận xét